Home » » Thơ TRẦN ĐỨC LỘC

Thơ TRẦN ĐỨC LỘC

Thơ  TRẦN  ĐỨC  LỘC

Ta đi về bên ấy
Núi trở và sông ngăn
Đi một đời vẫn thấy
Chỉ vầng trăng là gần …


TIẾNG  ĐÀN  ĐỢI  XUÂN …

Giật mình,
Mới nửa đêm thôi
Mắt không ngủ được, mắt đòi mặt xa
Giữa đông căn cắt thịt da
Đóa vô ưu hỡi, mai là bao nhiêu ?
Được bấy nhiêu – mất cũng nhiều
Gió sương vùi dập kiếp Kiều,
Xót đêm …

Rằm mà trăng chẳng mọc lên
Mênh mênh vũ trụ bỏ quên mất mình
Ngỡ ngàng trước một câu Kinh
Không không sắc sắc u-linh nửa trời
Thiều quang đong đổi đầy vơi
Có phù vân được tiếng cười kia không ?
Giẫm lên buốt giá mùa đông
Trái tim – tiếng mõ cốc –
Lồng  vào đêm
Xuân còn chưa bước lên thềm
Đã nghe gan ruột giục mềm ruột gan …

Cuộc tình người mãi díu dan
Dại – khôn còn một tiếng đàn đợi Xuân !


GIỮA  HAI  ĐẦU  NỖI  NHỚ
           
Giữa hai đầu nỗi nhớ
Là một trời tuênh toang
Nắng mưa và bão gió
Bình minh và đêm trăng …

Ta đi về bên ấy
Núi trở và sông ngăn
Đi một đời vẫn thấy
Chỉ vầng trăng là gần …

Em đi về bên này
Trời say và đất say
Mây trắng trên đầu trắng
Với tay chỉ bóng nắng …

Giữa hai đầu bài thơ
Là bạt ngàn câu chữ
Giữa giấc mơ giấc mơ
Là mặt trời dằn dữ .


TRÁI  TIM  KHÔNG  NGỦ …

Trái tim không ngủ yên ơi
Đêm nay anh mắc võng trời
Ru em
Mắt sao làm mắt võng mềm
Sông Ngân làm cái chăn chiên
Đắp hờ …

À ơ… ơi !
Em ngủ đừng mơ
Giấc mơ em thức – cuộc cờ còn kia
Trò người vẫn ném thia lia
Bao nhiêu số phận làm bia giữa dòng …

Nhanh tay vít cái gàu sòng
Vục đêm cho cạn đổi đong thói đời !
Share this article :